Nếm mùi cảnh “gà trống nuôi con” khi vắng vợ
Thứ Ba, 13 tháng 1, 2015

Sáng ra, còn đang ngon
giấc nồng thì cái điện thoại đã báo thức inh ỏi lên. Bực mình vì phải dậy sớm
hơn mọi khi nhưng nếu vợ không cẩn thận cài chuông báo thức chắc các con đã bị
trễ học rồi. Còn đang tìm đôi vớ chả hiểu lạc mất đâu một chiếc thì đứa nhỏ la
oai oái sao kem đánh răng của con không còn miếng nào, đứa lớn réo sao không
tìm thấy áo đồng phục. Hai bố con bới tung tủ quần áo mới lòi ra cái áo đồng phục
nhăn nhúm.
Vợ ơi, về nhanh vợ nhé
Có vợ ở nhà, áo quần đi làm, đi học của mấy
cha con luôn được vợ ủi sẵn treo lên từ đêm trước, càng không lo chuyện ăn sáng
vì vợ đã dậy trước chuẩn bị, mấy cha con ngủ dậy chỉ việc vệ sinh xong là ăn
thôi. Vợ đi vắng, chồng đưa các con ra tiệm phở đầu đường cho tiện. Suýt tí là
cả nhà trễ giờ!
Hết 8 tiếng làm việ ở
cơ quan tạm quên vai trò “ông bố làm nội trợ”, chồng phải ba chân bốn cẳng đến
trường đón con cho kịp. Phải luồn lách đủ kiểu để không bị kẹt xe vậy mà đến
nơi vẫn bị hai cục cưng càm ràm “sao bố đến trễ vậy?”
Về đến nhà, chồng chưa
kịp thay đồ, các con đã than đói bụng. Chồng để nguyên bộ đồ công sở đi nấu nồi
cơm, hâm lại nồi thịt kho tàu vợ kho sẵn để trong tủ lạnh, nấu thêm nồi canh là
xong. Nghe dễ dàng vậy mà khi ăn mới thấy nấu mỗi nồi canh cũng chẳng hề đơn giản.
Hai con cứ bảo sao rau bố nấu vàng khè khè, không xanh ngon như rau mẹ nấu, còn
khịt mũi hỏi “sao canh bố nấu có mùi kỳ kỳ?”.
Mãi nó mới phát hiện bố
quên bỏ hành và tiêu, những chi tiết nhỏ nhặt nhưng lại khiến cho tô canh hấp dẫn
hơn. Anh bảo con “canh nào chả là canh” nhưng nó vẫn khăng khăng “canh mẹ nấu
ngon hơn bố!”
Đã vậy, chồng còn phải hò
hét lẫn hăm doạ đủ kiểu hai chú mới chịu ăn nhanh cho. Vậy mà mọi ngày nghe vợ
ra rả nhắc con ăn cơm, mình cứ bảo vợ việc gì phải càm ràm bọn trẻ suốt.
Đứng rửa chén mà anh tự
nhắc mình không được quên giặt đồ nếu không muốn biến mấy bộ đồ thành… yaourt!
Lúc dạy con học mới gay
go. Thằng lớn học bài, chốc chốc lại hỏi bố. Mấy bài toán lớp 6 làm chồng toát
mồ hôi hột, người lớn mà còn có cảm giác bị đánh đố huống gì bọn trẻ. Vật vã một
hồi cũng xong, nhưng cảm giác nuối tiếc khi không được nằm khểnh xem ti vi hay
đọc báo như mọi khi cũng không bằng khi nghe cậu quý tử kết luận lúc gấp sách vở
lại: “Mẹ giải bài còn nhanh hơn bố!”
Chợt nghĩ sao nể vợ quá
chừng, bao nhiêu việc lớn nhỏ trong ngoài vô tay vợ đều trơn tru, đâu ra đó,
còn chồng, hoạ có ba đầu sáu tay mới cáng đáng hết. Vậy mà trước giờ chồng chỉ
biết nộp đủ lương là xem như xong trách nhiệm, để mặc vợ chạy đua mỗi ngày với
vô số việc có tên lẫn không tên. Nhưng mới nghĩ đến việc chia sẻ việc nhà với vợ
để lấy lại hình ảnh người cha thân yêu trong mắt bọn trẻ, chồng đã thấy rùng
mình! Mới có mấy ngày không em mà chồng đã muốn chóng mặt rồi.
Vợ ơi, về nhanh vợ nhé!
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét